*Nguời đứng trong bóng tối, mắt nhìn vào trời, không thể tránh khỏi ảo ảnh của những ngôi sao, đôi mắt như hai hào quang, bám vào những hình ảnh đau khổ, những nỗi đau khổ không thể nào quên. Tất cả đều bắt đầu từ một tuần tự, từ một ngày thứ hai.
*Mỗi thứ hai, cơn đau đớn bắt đầu từ đầu, rồi lan rộng khắp toàn thân, như một con rắn đang lửng lẳng trong lòng người. Mỗi thứ hai, anh ta đứng trước cánh cửa nhà, nhìn vào những ngôi sao, và những ánh sáng đau khổ trong đêm. Lúc đó, anh ta cảm thấy như thể mình là một người mất tầm, lạc lõng trong vũ trụ, không thể nào quay trở lại.
*Mỗi thứ hai, anh ta đi bộ, đi bộ vô tận, trong đêm tối, đôi chân chân chạy trên những bãi cỏ, trên những con đường hơi ấm. Mỗi thứ hai, anh ta đứng trước bờ sông, nhìn vào sông nước chảy dài dòng, cảm thấy như thể mình là một con cá, không thể nào bước ra khỏi vòng tròn này.
*Mỗi thứ hai, anh ta ngồi trên bậc thang, ngồi lâu lâu, không biết đang nghĩ đến gì. Mỗi thứ hai, anh ta đi lên những tầng cao, nhìn ra ngoài, nhìn vào những ngôi sao, và những ánh sáng đau khổ trong đêm. Lúc đó, anh ta cảm thấy như thể mình là một người mất tầm, lạc lõng trong vũ trụ, không thể nào quay trở lại.
*Mỗi thứ hai, anh ta đi bộ, đi bộ vô tận, trong đêm tối, đôi chân chân chạy trên những bãi cỏ, trên những con đường hơi ấm. Mỗi thứ hai, anh ta đứng trước bờ sông, nhìn vào sông nước chảy dài dòng, cảm thấy như thể mình là một con cá, không thể nào bước ra khỏi vòng tròn này.
*Mỗi thứ hai, anh ta ngồi trên bậc thang, ngồi lâu lâu, không biết đang nghĩ đến gì. Mỗi thứ hai, anh ta đi lên những tầng cao, nhìn ra ngoài, nhìn vào những ngôi sao, và những ánh sáng đau khổ trong đêm. Lúc đó, anh ta cảm thấy như thể mình là một người mất tầm, lạc lõng trong vũ trụ, không thể nào quay trở lại.
*Mỗi thứ hai, anh ta đi bộ, đi bộ vô tận, trong đêm tối, đôi chân chân chạy trên những bãi cỏ, trên những con đường hơi ấm. Mỗi thứ hai, anh ta đứng trước bờ sông, nhìn vào sông nước chảy dài dòng, cảm thấy như thể mình là một con cá, không thể nào bước ra khỏi vòng tròn này.
*Mỗi thứ hai, anh ta ngồi trên bậc thang, ngồi lâu lâu, không biết đang nghĩ đến gì. Mỗi thứ hai, anh ta đi lên những tầng cao, nhìn ra ngoài, nhìn vào những ngôi sao, và những ánh sáng đau khổ trong đêm. Lúc đó, anh ta cảm thấy như thể mình là một người mất tầm, lạc lõng trong vũ trụ, không thể nào quay trở lại.
*Mỗi thứ hai, anh ta đi bộ, đi bộ vô tận, trong đêm tối. Mỗi thứ hai, anh ta đứng trước bờ sông. Mỗi thứ hai, anh ta ngồi trên bậc thang. Mỗi thứ hai,* *những nỗi đau khổ không thể nào quên.
*Những nỗi đau khổ bắt đầu từ một tuần tự. Từ một ngày thứ hai.
*Anh ta biết rằng mình cần phải thay đổi. Anh ta biết rằng mình cần phải chết lại. Anh ta biết rằng mình cần phải được sinh ra lại. Nhưng anh ta không thể nào làm được điều đó