*越南语原文
Tiền bạc, đồ chơi, đồ đánh bài, đồ đánh bạc, đồ chơi trẻ em, đồ chơi lớn, đồ chơi đánh bài, đồ chơi đánh bạc, xì phòng, xì quần, xì bạc, xì phòng trẻ em, xì phòng lớn, xì quần trẻ em, xì quần lớn, xì bạc trẻ em, xì bạc lớn.
Một người bánh bánh nổi tiếng ở Hà Nội có một thói quen khó chịu: ông thường xuống đường để bán các đồ chơi của mình. Trong đó có những chiếc xì quần trẻ em, những chiếc xì bạc lớn, và cả những chiếc xì phòng trẻ em. Ông bán những thứ này trên đường phố, nghe có vẻ khó chịu nhưng ông vẫn không thay đổi thói quen.
Một ngày, ông đi đến một khu phố cổ ở Hà Nội. Khu phố này nổi tiếng với những cây xì phòng lớn và đẹp. Ông nghĩ rằng đây là một cơ hội bán xì phòng của mình. Ông bắt đầu đi khắp khu phố, hết sức huy động mọi người mua xì phòng của ông.
Ông đi đến một con phố nhỏ, ở đó có một cửa hàng bán đồ chơi. Ông nghĩ rằng đây là một cơ hội bán xì phòng. Ông vào cửa hàng và hết sức huy động chủ cửa hàng mua xì phòng của ông. Chủ cửa hàng xem xì phòng của ông và nói: "Xì phòng của ông rất đẹp, nhưng tôi không mua". Ông ra khỏi cửa hàng rất buồn.
Ông tiếp tục đi khắp khu phố, đến một con phố khác. Ở đó có một người bán đồ chơi khác. Ông nghĩ rằng đây là một cơ hội bán xì phòng. Ông đi đến người bán đồ chơi và hết sức huy động người ta mua xì phòng của ông. Người ta xem xì phòng của ông và nói: "Xì phòng của ông rất đẹp, nhưng tôi không mua". Ông ra khỏi người ta rất buồn.
Ông tiếp tục đi khắp khu phố, đến một con phố cuối cùng. Ở đó có một người bán đồ chơi nữ. Ông nghĩ rằng đây là một cơ hội bán xì phòng. Ông đi đến người bán đồ chơi nữ và hết sức huy động người ta mua xì phòng của ông. Người ta xem xì phòng của ông và nói: "Xì phòng của ông rất đẹp, nhưng tôi không mua". Ông ra khỏi người ta rất buồn.
Ông trở về nhà với những chiếc xì phòng trong đầu. Ông tự vấn: "Tại sao mọi người đều không mua xì phòng của tôi?". Ông nghĩ lại về những ngày ông bán đồ chơi trên đường phố. Ông nhớ lại những lần ông huy động mọi người mua xì phòng của mình. Ông nhớ lại những lần ông bị từ chối. Ông nhớ lại những lần ông ra khỏi cửa hàng buồn lòng.
Ông nhớ lại những lần ông bị từ chối, và ông nhớ lại những lần ông ra khỏi cửa hàng buồn lòng. Ông tự hỏi: "Tại sao mọi người đều không mua xì phòng của tôi?". Ông nghĩ lại về những ngày ông bán đồ chơi trên đường phố. Ông nhớ lại những lần ông huy động mọi người mua xì phòng của mình. Ông nhớ lại những lần ông bị từ chối. Ông nhớ lại những lần ông ra khỏi cửa hàng buồn lòng.
Ông nhớ lại những lần ông bị từ chối và ông nhớ lại những lần ông ra khỏi cửa hàng buồn lòng. Ông tự hỏi: "Tại sao mọi người đều không mua xì phòng của tôi?". Sau khi tự hỏi mình nhiều lần, ông kết luận: "Tôi hiểu rồi, tất cả